Nghị lực sống và viết của một nhà thơ tật nguyền Vũ Đức Nguyên

avatar
(0)
Viết về Vũ Đức Nguyên, một tấm gương thi sĩ giàu nghị lực sống ở Xứ Thanh, hay viết về một tâm hồn thơ dạt dào thi tứ "lấy con chữ làm đôi chân không mỏi để vững vàng bước đi hòa nhập với cộng đồng" đã có bao bài viết xúc động của các nhà văn, nhà thơ.
vv-1670315943.jpg
 

Thật xúc động khi được Vũ Đức Nguyên chia sẻ và trao cho một sứ mệnh là người kết nối gieo duyên cho những nguyện ước thiết tha chân thành của anh với tôi là một áp lực không nhỏ. Khi biết được những mong ước giản dị đến từ một nghị lực sống phi thường, một tâm hồn thơ dung dị, chân thành như Vũ Đức Nguyên, ông bà Trần Công Cảnh đã quyết định ngay việc sẽ tài trợ xuất bản tập thơ thứ 7 và đồng hành cùng tác giả phát hành trong cộng đồng người Quảng xa quê và bạn đọc cả nước.

Anh trao cho tôi bản thảo tập thơ thứ 7 kèm theo lời tâm sự: “Em đã xuất bản 6 tập thơ, nhưng phần nhiều phát hành để gây quỹ thiện nguyện giúp đỡ cộng đồng. Nhưng tập thơ tình thứ 7 em lại muốn gieo duyên cho gia đình nhỏ của riêng mình. Sức khỏe của em ngày càng yếu đi theo thời gian và không biết còn ở lại với đời được bao lâu nữa. Giờ đây, em muốn chuẩn bị một món quà ý nghĩa để dành tặng “Người tình chưa cưới” và mầm sống bé bỏng của em từ việc phát hành tập thơ này. Chính vì vậy, em mong muốn được lan toả thông điệp thầm kín này giúp em đến bạn đọc và những tâm hồn đồng điệu...!”

Thật xúc động khi được nghe chính mẹ của nhà thơ chia sẻ về người con trai kém may mắn của mình. Sinh ra cũng giống như bao đứa trẻ bình thường khác, cậu bé Vũ Đức Nguyên kháu khỉnh và khỏe mạnh. Nhưng khi 8 tuổi, cuộc sống của anh đã thay đổi hoàn toàn sau một cơn sốt nặng. Sau những cố gắng chạy chữa của gia đình ở khắp nơi bất thành, căn bệnh quái ác đã khiến đôi chân và đôi tay của Nguyên bị èo uột, teo tóp và không còn khả năng đi lại, bại liệt gần như hoàn toàn. Chỉ có đôi mắt sáng và tâm hồn thánh thiện vẫn sáng lên từng ngày. Vũ Đức Nguyên đã lớn lên trong vòng tay yêu thương của người thân và sự diệu kỳ của tình mẫu tử. Mẹ của Nguyên vừa là cô giáo, vừa là bác sĩ, vừa là người phục vụ và là người bạn tri kỷ trong mọi hoạt động của anh thường ngày.

Vũ Đức Nguyên đã vượt qua mọi khó khăn thử thách và những giới hạn của một người tàn tật tứ chi để học tập, trưởng thành và khát khao biến những con chữ thành đôi chân không mỏi để vững vàng bước đi hòa nhập với cộng đồng một cách ngoạn mục.

Chỉ bằng một trái tim nóng, một lý trí vượt khó phi thường và một ngón tay trỏ duy nhất còn có thể cử động được, Vũ Đức Nguyên đã liên tiếp cho ra đời với tập thơ thứ 7, đúng như tên gọi của nó - "Người tình...!" đã tập hợp hơn 50 bài thơ tình tâm đắc nhất của tác giả viết về những rung cảm sâu lắng được cất nên từ con tim thổn thức ngày đêm khát khao một tình yêu tuyệt đích.

Thơ và đời Vũ Đức Nguyên là vậy! Không cam chịu đầu hàng trước số phận nghiệt ngã tưởng chừng đã an bài đối với một con người tật nguyền suốt đời trên xe lăn, Vũ Đức Nguyên đã tự vươn mình đứng dậy, ngẩng cao đầu yêu cuộc sống và mạnh mẽ bước đi trên con đường thiên lý hôm nay bằng những vần thơ có cánh chan chứa nghĩa tình, thấm đượm hiện thực cuộc sống với những khát khao dung dị, chân thành nhưng rất đỗi con người.

Người Tình Không Cưới

Người tình không cưới tôi ơi

Cứ yêu như vậy suốt đời phải không

Ái ân đã đủ mặn nồng

Mà sao chẳng chịu thiệp hồng chung tên

 

Yêu ngày yêu cả những đêm

Thiết tha chừng ấy có nên cau trầu

Mơ rằng áo cưới cô dâu

Nhà chung một mái sát đầu áp vai

 

Thức khuya mới biết đêm dài

Tình yêu không cưới lạc loài đôi tim

Tắt đèn ai xỏ được kim

Thương nhau sao lại bến thuyền chờ mong

 

Người tình không cưới trong lòng

Giấu chôn thiên hạ chưa từng nói ra

Tình nào tình chẳng thiết tha

Tình tôi em đó bao la bùi ngùi